Bạn đang xem bài viết Ở Mỹ Ăn Gà Tây Ngày Thanksgiving được cập nhật mới nhất trên website Vinaconex.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Ở Mỹ ăn gà Tây ngày Thanksgiving
Nguyễn Tài Ngọc
http://www.saigonocean.com/trangNguyenTaiNgoc/vanNTN.htm
Buổi sáng Thứ Sáu thức dậy tôi khám phá vẫn còn sống sau khi tối hôm qua ăn con gà Tây vào ngày Lễ Tạ Ơn Thanksgiving năm thứ 41 của tôi ở Mỹ. Người khác họ tạ ơn Chúa được ơn phước gần gũi với gia đình anh em ruột thịt, được sống trong một quốc gia yên bình, được có bồ nhí để yêu thương, được có nhiều người “Like” trong Facebook, nhưng riêng tôi, tôi tạ ơn vì ngủ dậy mở mắt ra thấy mình vẫn còn thở không khí điều hòa sau khi ăn con gà Tây đút lò.
Những người ở Việt Nam, Pháp, Úc…(đại khái là ở bất cứ nơi nào trên thế giới ngoại trừ Mỹ và Canada) không có truyền thống ăn gà Tây hàng năm nên không biết nỗi cực hình ngán tận cổ ăn con turkey thịt dai nhách.
Thanksgiving là một trong nhiều ngày lễ nghỉ mà Canada và Mỹ có giống nhau. Khác là Canada kỷ niệm vào ngày Thứ Hai của tuần lễ thứ hai Tháng 10, trong khi Mỹ kỷ niệm vào ngày Thứ Năm của tuần lễ thứ tư của Tháng 11. Có bao nhiêu thức ăn mà không hiểu tại sao Canada lại mù quáng dại dột bắt chước Mỹ ăn gà Tây, hay là trường hợp ngược lại có thể đúng cũng không chừng?
Lý do của truyền thống Thanksgiving của Mỹ là bốn trăm năm trước, một nhóm người Pilgrims từ Âu Châu leo lên chiếc tầu Mayflower sang Mỹ định cư ở Plymouth, Massachusetts. Năm 1621, để kỷ niệm rau quả được gặt hái trúng mùa, họ ăn mừng để tạ ơn Chúa. Con nít học Tiểu học ở Mỹ sẽ được Thầy Cô dạy thêm cho biết là những người Pilgrims định cư này mời những người da đỏ đến cùng chia vui tiệc lễ để chứng tỏ là dân Mỹ thưở khai thiên lập địa đã có tinh thần Liên-hiệp-quốc.
Tôi đọc nhiều nguồn tin, cho rằng việc Mỹ trắng và Mọi Da đỏ ngồi ăn với nhau trong hòa bình vào ngày Thanksgiving năm 1621 chỉ là tuyên truyền nhồi sọ, giống như sách sử Việt Nam nói bà Triệu hay Hai bà Trưng đánh nhau với Trung Hoa thua trận rồi nhẩy xuống sông tự tử. Tự tử có nhiều cách: uống hai chai nước mắm Phan Thiết, ra chợ Bến Thành ngồi ở công viên Quách Thị Trang từ sáng đến tối hít thở khói xăng xe cộ thải ra, chờ trời mưa lớn đường Nguyễn Hữu Cảnh ngập lụt ra nằm xuống chết đuối…, nên thật quá vô lý là bà nào cũng chọn cách nhẩy xuống sông tự tử, còn có thời gian ngựa phi đường xa đến nơi mình chết theo ý muốn nữa chứ! Dân da trắng đến Mỹ Châu chỉ giết dân da đỏ tịch thu đất đai hay bắt làm nô lệ, làm gì có chuyện chung sống hòa bình.
Nói về thức ăn, các tài liệu nghiên cứu đều đồng ý là khi những người Pilgrims ăn mừng Tạ Ơn Chúa, thời đó chỉ có thịt nai để ăn, không có gà Tây. Những người Anh vào thời đại Hoàng Hậu Victoria ăn gà Tây nên thói quen đó mới theo người Anh lan tràn sang Mỹ, dùng gà Tây vào buổi tối lễ Tạ Ơn. Tôi thật tình muốn biết họ tên của người nào bên Anh đã khởi xướng ăn món gà Tây đút lò vào dịp Lễ Thanksgiving để tôi bóp cổ họ chết không kịp ngáp: món ăn gì mà không có nêm vị, ăn thịt như nhai giấy ngán muốn chết, bắt buộc cả xứ Mỹ 320 triệu người đều phải ăn mỗi năm một lần.
Nếu có ai thắc mắc tại sao tiếng Anh chữ gà Tây gọi là “turkey” thì tôi xin giải thích luôn là nước Thổ-Nhĩ-Kỳ – Turkey xuất cảng một giống gà của nước họ trông rất giống con gà Tây. Vì thế, những người Anh khi mới định cư sang Mỹ thấy con gà của Mỹ giống con gà của nước Turkey nên họ gọi nó là “turkey”, theo tên “Turkey” là nước Thổ-Nhĩ-Kỳ.
Gà Tây giống như bánh chưng của mình, mỗi năm chỉ ăn duy nhất một lần. Gà Tây và bánh chưng giống nhau ở hai điểm là ăn ngán ơi là ngán, và ăn vì truyền thống. Nhưng lý do thì khác nhau: Mỹ ăn gà Tây để cảm tạ Chúa đã cho họ cơm ăn áo mặc (xin lỗi, sai nghiêm trọng, không phải cơm ăn áo mặc mà là gà Tây ăn, áo mặc), trong khi mình ăn bánh chưng để nhắc nhở cho chúng ta là phải biết ơn tiền nhân đã sáng chế những món ăn thường nhật khác ngon hơn bánh chưng rất nhiều như phở, hủ tiếu, bánh cuốn. bánh xèo, chả giò, bánh canh….Nếu mọi người Việt phải ăn bánh chưng mỗi ngày thì chắc chắn dân An Nam Mít sẽ tuyệt chủng.
Ngày xưa Đức Chúa Trời căn dặn dân Do Thái kỹ càng không được dùng heo trong lễ cúng vì nó là con vật dơ bẩn. Thịt heo ăn ngon hơn thịt gà Tây gấp trăm lần nên tôi không hiểu nếu đã cấm heo thì tại sao Chúa không ban thêm Điều Răn thứ 11 cấm dùng turkey làm thịt trong buổi tối ăn Thanksgiving? Đây là một lý do huyền bí trong đời tôi nghĩ chính Chiêm tinh gia Huỳnh Liên cũng không có câu giải đáp.
Hơn bốn mươi năm ở Mỹ, trí óc tôi chỉ nhớ ăn gà Tây hai lần Thanksgiving mà tôi cảm nhận thật ngon. Lần thứ nhất là năm đầu tiên tôi sang định cư Mỹ ở nhà bảo trợ của một cặp vợ chồng Mỹ trẻ tuổi trong nhà thờ. Lúc ấy thì vì ở Việt Nam nhà nghèo lúc nào cũng đói meo, tôi trong tuổi thanh niên mới lớn, người Mỹ họ không ăn cơm nên cơm tối thường không có cơm dằn bụng, lần thứ nhất trong đời tôi ăn gà Tây, và cô chủ người Mỹ chính cống nên làm món gà Tây đút lò hương vị rất đậm đà, tôi thấy ngon tuyệt.
Lần thứ hai là vào khoảng mười năm trước đây tôi đến nhà chị tôi ăn Thanksgiving. Chồng chị ấy là người Mỹ, hai người làm món gà Tây chiên dòm rụm, bỏ nguyên con gà vào nồi đầy ắp dầu sôi sùng sục , đem ra ăn liền nóng hổi, ngon xuất sắc.
Chỉ có hai lần ấy là tôi thấy ngon. Còn những năm còn lại thì vì con chúng tôi sinh ở Mỹ nên vợ tôi cũng bắt chước làm món gà Tây đút lò. Một lập trường trong đời sống của tôi là không bao giờ chỉ trích người khác trừ khi mình biết làm như họ. Tôi không biết nấu cơm nên không bao giờ dám chê vợ nấu (nếu chê thì vợ sẽ dẹp nấu ăn, đói nhăn răng nên làm gì dám chê?), nhưng bây giờ tôi chẳng còn sống bao lâu, sinh mạng có bị đe dọa tôi cũng s’en fout không sợ chết nên tôi phải thú thật là bao nhiêu lần Thanksgiving vợ tôi nấu món gà Tây là bao nhiêu lần tôi vào sinh ra tử tưởng mất hóa còn, tưởng chết không ngờ lại sống. Tôi là người chịu đựng rất giỏi, nếu tôi làm cho CIA, bị địch quân bắt tra tấn đến đâu tôi cũng thà chết chứ chẳng hé răng. Món gà Tây vợ tôi nấu ghê gớm hơn tất cả các hình thức tra tấn mà một điệp viên CIA có thể bị hành hạ, thế mà tôi vẫn còn sống nhăn răng sau hơn bốn mươi năm thì đủ cho thấy sức chịu đựng của tôi nó kinh khủng đến dường nào.
Khi ở Quebec, chúng tôi vào một thực đơn có món bún bò Huế. Anh bạn tôi gọi món bún bò Huế ăn cho ấm bụng trong trời lạnh nhưng khi họ đem ra thì không có dấu vết gì của món bún bò Huế mà là món mì sa-tê không giò heo, thịt thái nhỏ như trong phở. Chef là người Thái không phải là người Việt nên món bún bò Huế họ nấu thật là hãi hùng.
Vợ tôi nấu món gà Tây không phải là người Mỹ chính gốc nên món gà Tây của nàng giống như món bún bò Huế Việt Nam mà Chef là người Thái hay Kampuchea. Món ăn Việt Nam của chúng ta có những món ngon tuyệt, ăn “no cành hông” mà mình vẫn thèm thuồng muốn ăn, trong khi món gà Tây đút lò thì chỉ cần ăn một lát thịt là ớn tận cổ. Thế mà những món ăn phụ thuộc với món gà Tây cũng ngán ngẫm không kém: khoai Tây nhuyễn tan, bánh vụn trộn với thịt heo xúc xích.
Tôi vào sinh ra tử bao nhiêu lần Thanksgiving chỉ vì theo truyền thống phải ăn gà Tây. Bây giờ gần chết đến nơi tôi mới sực tỉnh là sao tôi quá ngu dại! Tổ tiên tôi đâu có đi chiếc tầu Mayflower từ Anh sang Plymouth, Massachusetts, Mỹ, mà tổ tiên tôi đi tầu há mồm từ miền Bắc vào miền Nam. Tổ tiên tôi đâu phải là dân Anglo-Saxon, mà tổ tiên tôi là vua Hùng Vương với sự tích Trọng Thủy & Thẩm Thúy Hằng. Tổ tiên tôi làm gì ăn gà Tây, tổ tiên tôi chỉ ăn những cao lương mỹ vị như bánh xèo Đinh Công Tráng hay Thịt Bò bẩy món.
Bắt đầu từ Thanksgiving năm tới tôi sẽ nhất định chỉ ăn món Bún chả Hà Nội. Tôi sẽ nhờ vợ tôi nấu cho tôi ăn. Việc có sống sót hay không sau khi ăn xong món Bún chả Hà Nội do vợ tôi nấu giống như ăn món gà Tây đút lò của nàng làm: đó là một quan tâm không cần thiết. Tôi quá ngán ngẫm với gà Tây nên đã nhủ thầm là năm tới nếu còn phải ăn gà Tây do nàng làm thì tôi thề sẽ nhất quyết tự sát. 100% là tôi sẽ chết. Trong khi ăn bún chả Hà Nội do vợ tôi nấu thì vẫn còn có một cơ hội tuy nhỏ nhưng rất có thể xẩy ra: tôi vẫn còn sống sót.
Nguyễn Tài Ngọc
November 2016
http://www.saigonocean.com/
Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới
Ở đế đô của đế quốc Thanh Phong nằm trên đại lục Tiềm Long
Đế đô vô cùng phồn hoa, tiếng cười huyên náo khắp nơi, trông vô cùng náo nhiệt, hai bên đường xá rộng rãi là những toà nhà cao nhất. Trong tửu lâu có người nào đó đang xào rau làm mùi thơm bay khắp nơi, mãi không tiêu tán.
Trong số đó có Phượng Tiên lâu là tửu lâu đứng đầu ở đế đô, người ra vào tấp nập, vô cùng đắt khách.
Trong kinh thành nhà san sát nhau, hẻm nhỏ như mạng nhện, theo con đường chính trong thành đi mãi, qua khỏi Phượng Tiên lâu mười mấy dặm, đến một hẻm nhỏ sâu hút, quẹo trái vào sẽ thấy một quán ăn nhỏ đơn sơ.
Có một con chó mực nằm trước cửa quán, thờ ơ thè lưỡi, nhìn quán ăn thật thê lương, bên trong không có một người khách nào.
Đột nhiên, một bóng người từ trong quán bước ra, dáng người gầy gò trắng nõn, tóc dài đen nhánh dùng một sợi dây làm bằng tơ mỏng buộc lại, ánh sáng mặt trời chiếu lên trán, không có lọn tóc dư nào, từ trên xuống dưới hết sức chỉnh tề sạch sẽ.
– Tiểu Hắc, mau tới ăn cơm nào.
Bộ Phương cầm trong tay một cái chén kiểu, bước ra khỏi quán ăn, cầm chén để trước mặt chú chó, vốn đang mặt mày ủ dột nằm dưới đất, mắt chú chó mực lập tức sáng lên, hoạt bát vô cùng, dùng miệng ngoạm một miếng lớn trong chén.
Vuốt vào bộ lông chó mực sạch sẽ không dính hạt bụi nào, Bộ Phương nhẹ nhàng cười, rồi bước trở lại vào cửa hàng.
Bộ Phương, giới tính nam, năm nay hai mươi mốt tuổi là người Địa Cầu, có mong ước đơn giản là trở thành một vị đầu bếp, nhưng khi tỉnh dậy là đã đi tới thế giới huyền huyễn này, không thể giải thích được trong đầu tại sao lại có thêm một cái “Hệ Thống Mỹ Thực Gia”, cái “Quán Ăn Nhỏ” (tên gọi của quán) là do hệ thống tạo ra vào ngày thứ hai sau khi hắn xuyên tới.
Đã khai trương quán ăn này hơn một tháng rồi, nhưng một người khách cũng không có, Bộ Phương cảm thấy chết lặng, mỗi ngày đều làm theo yêu cầu của “Hệ Thống Mỹ Thực Gia” là luyện tập nấu nướng, đúng giờ thì cho chú chó mực bự nằm ở cửa kia ăn.
Chú chó mực kia không biết từ nơi nào đến, chỉ nhớ là khi quán ăn mở cửa được một tuần thì nó đã xuất hiện, lúc đó Bộ Phương thấy dáng vẻ gầy yếu của nó, nên đã nổi lòng tốt lấy thức ăn mà mình đang luyện tập ra cho nó ăn, thật không ngờ chú chó mực to bự này lại nương nhờ luôn ở quán, mỗi ngày khi mở cửa thì đã thấy nó nằm cách đó không xa.
Nói đúng ra thì chú chó mực này là khách hàng đầu tiên của cậu ta, mà còn là ăn quỵt nữa chứ.
Trở vào trong quán, Bộ Phương nhìn một vòng quán ăn vắng tanh của mình, không khỏi thở dài. Quán ăn nhỏ mặc dù đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, bốn cái bàn được xếp trong khuôn viên năm mươi thước vuông, hiện giờ thật là hợp với tên gọi, đúng là một quán nhỏ.
Rất khó có thể tưởng tượng được một quán ăn mà chỉ có nấu ba món ăn, hơn nữa giá cả ghi phía sau còn làm người ta kinh hãi.
Một đĩa cải xanh xào thế mà có giả một trăm đồng vàng, một bát mì khô (*) mà cũng đồng giá một trăm đồng vàng luôn. Kì quái nhất là món cơm chiên trứng xếp cuối cùng kia, giá một viên nguyên tinh.
Nguyên tinh thì chỉ tu sĩ mới có, một viên nguyên tinh đại khái bán ra có thể được một ngàn đồng vàng, hơn nữa cho dù có tiền cũng không mua được.
Vậy mà trong một quán ăn nhỏ như thế này lại có giá cả không bình thường, phải nói là giá trên trời.
Căn bản là hắn cũng không tin là có người ngốc như vậy đến ăn, mặc dù hắn cũng thừa nhận những món ăn mà hắn nấu đúng là nhân gian mỹ vị, nhưng cho dù là hắn đi nữa, khi nhìn giá kia thì… đến hắn cũng cảm thấy đau trứng.
“Nếu muốn làm một thần bếp đứng đầu thế giới huyền huyễn này, thì phải có khách quen trong vòng một tháng đầu tiên. Nếu trong vòng một tháng đầu mà nắm giữ được một người khách quen thì sẽ có khen thưởng.”
Đây là nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra khi tạo ra quán ăn này, đến bây giờ thì thời hạn một tháng chỉ còn ba ngày, Bộ Phương nhìn hẻm nhỏ không có người nào lui tới này, mặt không còn cảm xúc nào.
“Xem ra giấc mơ trở thành đầu bếp này của mình chưa kịp nở thì đã chết từ trong trứng rồi.”
Bộ Phương ước lượng thời gian.
Trong lòng thầm thở dài, đứng dậy khép cửa lại, chuẩn bị dọn quán.
Mỗi ngày chỉ mở cửa buôn bán ba canh giờ, đồ ăn thì không thể mang ra bên ngoài, mỗi món ăn chỉ làm một lần mà thôi.
“Quán Ăn Nhỏ” tuy không lớn, nhưng quy củ lại rất nhiều, bởi vì quy củ này là do hệ thống đặt ra, nên mới thành quy củ của quán.
Thời gian buôn bán hôm nay đã hết, sau khi đóng cửa chính quán ăn, Bộ Phương lại trở về phòng bếp để luyện tập nấu ăn, cái gọi là luyện tập này cũng không có bao nhiêu hàm lượng kỹ thuật cả, chỉ cần không ngừng nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn sẽ do hệ thống thay mới hằng ngày, Bộ Phương chỉ cần chú tâm vào luyện tập là được.
Trong góc của phòng bếp có một người máy bằng sắt, đó là do hệ thống chế tạo, chuyên môn thu thức ăn sau khi hắn luyện tập xong, ngoại trừ cơm mà Bộ Phương và chú có mực bên ngoài ăn thì những thứ khác dùng luyện tập bắt buộc phải bỏ vào trong bụng của người máy.
Mở lò ra, đốt lửa, Bộ Phương ngày này qua ngày khác dùng nấu nướng để tu hành.
Mặc dù bản thân ở thế giới huyền huyễn, nhưng tất cả những trang bị ở phòng bếp đều do hệ thống thiết lập bằng những món hiện đại như ở Địa Cầu.
Nồi không khói, dao inox, tấm thớt xắt đồ ăn sạch sẽ, máy hút khói bếp, lò vi sóng, tủ lạnh… Tất cả những thứ gì cần đều có cả, hơn nữa còn hiện đại hơn những món đồ ở Địa Cầu, Bộ Phương không có chút không quen nào, thậm chí hắn còn thích cảm giác làm đồ ăn ở đây.
Màn đêm buông xuống, hai vầng trăng trên bầu trời dị giới như muốn kết nối với nhau, tỏa ra ánh trăng như dãy tơ lụa mỏng.
Bên ngoài cửa quán ăn nhỏ, chú chó mực nằm trên đất với vẻ mặt vô cùng thư thái vùng với tiếng côn trùng kêu trong hẻm nhỏ, như là đang bảo vệ quán ăn nhỏ này vậy.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bộ Phương thức dậy với đôi mắt lim dim mông lung, sau khi rửa mặt xong thì mở cửa quán.
Như thường lệ, người của lạnh tanh, không một bóng người, chỉ duy nhất có một chú chó nằm nói đó.
Bộ Phương bổng có chút nhiên thèm muốn con ngõ nhỏ bên ngoài Phương Tiên lâu, chuyện làm ăn như vậy quả thực là vô cùng đắt khách, khách hàng lui tới Phương Tiên lâu đông muốn dẫm nát bậc cửa.
Nếu sau này quán nhỏ của hắn có thể đông khách như Phương Tiên lâu thì hắn đã có thể ngồi trong nhà cầu cười trộm rồi.
“Kí chủ, với tư cách là nhà mỹ thực phải đứng trên đỉnh của thế giới huyền huyễn này, không nên có loại ý nghĩ thèm muốn quán cơm của người khác, vì tương lai tươi sáng, hãy bắt đầu phấn đấu đi!”
Âm thanh máy móc nghiêm túc của hệ thống vang lên nhắc nhở trong đầu Bộ Phương.
Bộ Phương đã sớm thành thói quen, trong một tháng này, mỗi khi trong đầu hắn xuất hiện ý nghĩ thèm muốn buôn bán được như Phương Tiên lâu, thì ngay lúc đó hệ thống sẽ cho một chén cháo gà để khích lệ hắn.
Xem như vậy thì hệ thống cũng có chút tình người.
Dời ghế ra ngồi ở cửa quán, đón những tia nắng mặt trời ấm áp, Bộ Phương nằm trên ghế mông không khỏi trượt xuống, cả người nằm lười biếng co rút trên ghế, thích ý cực kỳ.
Trong hẻm nhỏ này không có người nào ở.
“Lại là một ngày không có người khách nào.”
Bộ Phương nghiêng đầu ngáp, thầm nghĩ.
Chú chó mực to nằm kề bên ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi tiếp tục vùi đầu lè lưỡi.
Ngay lúc Bộ Phương đang buồn ngủ thì một loạt tiếng bước chân làm hắn tỉnh giấc, lười biếng mở mắt ra, nhưng đúng là có một tiểu sinh tuấn tú mặc quần áo quần áo luyện công đi ngang qua cửa quán.
– Ồ? Lại có kẻ nào ngốc tới nói mở quán ăn trong một con hẻm mà không có bóng người lui tới như vậy sao?
Tiểu sinh đúng là tuấn tú với một gương mặt trái xoan, con mắt linh động to lớn, môi đỏ thắm, da thịt trắng noãn, nếu như không phải vì ngực bằng phẳng và có yết hầu lộ ra, thì Bộ Phương đã tưởng rằng là một bé gái nghịch ngợm nào đó chơi trò nữ phẫn nam trang (**) rồi.
Những bé gái ở thế giới huyền huyễn chẳng phải rất thích chơi trò này sao?
Tiểu sinh tuấn tú dường như hứng thú với quán ăn nhỏ nằm trong hẻm không ai đi qua này, thế là quay người bước vào quán nhỏ.
Chỉ có điều, Bộ Phương cũng không đứng lên mà vẫn lười biếng nằm trên ghế, mặc dù đối phương đã bước vào quán ăn, nhưng cũng như trước kia chưa gọi món ăn thì cũng xem như không phải là khách hàng. Bởi vì bước vào mới biết là muốn trở thành khách hàng thì điều đầu tiên là phải chịu nổi giá của món ăn đã.
– Trời đất ơi! Chỉ là món cải xanh xào mà giá tới một trăm đồng vàng? Còn món cơm chiên trứng mà có giá một viên nguyên tinh. Ngươi muốn tiền đến phát điên rồi sao?
***
(*) Mì khô: là một món ăn với nguyên liệu chủ yếu là mì, thịt viên, cần tây, nước… Nó cũng có thể thêm một số thịt lợn om theo khẩu vị cá nhân.
(**) Nữ phẫn nam trang: Con gái mặc quần áo nam để giả trai.
Blogger Mỹ Gợi Ý 10 Món Ăn Ngon Ở Sài Gòn
Phở là món ăn kết hợp giữa bánh phở, nước dùng, với thịt bò hoặc gà được gia giảm vừa miệng, bên trên bát là hành, ớt, giá đỗ… Phở Sài Gòn còn có thêm một đĩa rau sống để thực khách ăn kèm. Cùng với giấm tỏi, ớt, rau thơm chính là thành phần mà Mark Wiens thích nhất khi ăn phở.
Địa chỉ gợi ý:
Phở số 1 Hà Nội, đường Nguyễn Thị Minh Khai
Phở Phượng 25, đường Hoàng Sa.
Sau khi thử nhiều món ở Sài Gòn, Mark Wiens thừa nhận anh đã thay đổi cách nhìn về ẩm thực của mình và bún riêu là món ăn mà anh rất yêu thích.
Nước dùng nấu từ riêu cua và cà chua tạo mùi vị tự nhiên. Sợi bún mềm dai cũng góp phần cho món ăn thêm ngon miệng. Bát bún riêu còn có thêm đậu phụ rán vàng, tiết heo, chả cua, đôi khi có cả thịt viên.
Địa chỉ gợi ý: Bún riêu đường Nguyễn Cảnh Chân.
Đây là một món ăn đặc biệt của miền Nam, có mặt ở rất nhiều tiệm ở Sài Gòn. Bát bún mắm có màu sậm của nước dùng với nước mắm. Sự kết hợp của các loại gia vị, nhất là mắm tạo cân bằng cho mùi vị món ăn. Bún mắm Sài Gòn còn có cả vị ngọt vừa của đường và nước me. Đối với khẩu vị của Mark Wiens thì nó khá ngọt nhưng thực khách vẫn nên thử bởi bún mắm là một trong những món phổ biến ở Việt Nam.
Địa chỉ gợi ý: Bún mắm đường Phan Bội Châu.
Đây là món mà Mark Wiens nhắc khá nhiều trong blog ẩm thực của mình. Bún bò Huế không xuất phát từ Sài Gòn, tuy nhiên vẫn là món ưa thích của Mark mỗi lần anh đến đây. Món ăn này nổi tiếng với vị cay nồng. Nước dùng được lấy từ nước hầm xương bò với sả. Bát bún phải có vài lát thịt bò, chả lụa, giò heo, hành lá…
Địa chỉ gợi ý: Bún bò Huế Chú Há, đường Võ Văn Tần.
Địa chỉ gợi ý: Các hàng bún mọc gần chợ Bàn Cờ.
Hủ tiếu Nam Vang
Mặc dù là đặc sản của miền Nam, hủ tiếu Nam Vang lại có nguồn gốc từ Campuchia kết hợp cách làm hủ tiếu của Trung Quốc. Món ăn bắt buộc có tôm, vài miếng gan, thịt heo băm, chút ớt cay và rau thơm ăn kèm. Một số tiệm ăn có biến tấu khi thêm sốt ớt và nước mắm.
Địa chỉ gợi ý: Hủ tiếu Nam Vang ở đường Cao Thắng gần Nguyễn Đình Chiểu.
Hủ tiếu Nam Vang Nhân Quán, 72 đường Nguyễn Thượng Hiền
Giống bún bò Huế và hủ tiếu Nam Vang, bún chả không phải món ăn có gốc gác Sài Gòn. Nhưng nếu chưa có dịp tới miền Bắc, bạn vẫn có thể thưởng thức món ngon này. Món có chả làm từ thịt heo nướng trên than hồng, các loại rau sống, bún và nước chấm chế từ giấm, ớt, tỏi…
Địa chỉ gợi ý: Bún chả Ánh Hồng Hà Nội, đường Lý Chính Thắng.
Bánh canh cua
Mark Wiens nhận xét món ăn này ban đầu trông giống mì udon của Nhật Bản. Tuy nhiên, nguyên liệu thì khác biệt với bánh canh gạo cọng to, nước dùng từ nước hầm xương, tôm, chả cua, tiết heo. Hương vị đặc trưng của món ăn là vị cua. Trên cùng bát bánh canh là ớt, hành tươi, bạn có thể dùng thêm chanh.
Địa chỉ gợi ý: Bánh canh cua, đường Trần Khắc Chân.
Bún thịt nướng
Món bún này được cho rau vào đầu tiên rồi đến bún, trên cùng là thịt nướng, nước sốt, hành tươi, chút rau củ muối. Ngoài ra bạn có thể ăn thêm chả giò. Đây cũng là món ngon không thể bỏ qua khi du lịch ở Sài Gòn.
Địa chỉ gợi ý: Bún thịt nướng Chị Thông, đường Cô Giang
Địa chỉ gợi ý: Bánh tằm bì Đồng Tháp, đường Nguyễn Trãi.
Mytour.vn – Nguồn: Vnexpress
5 Món Ăn Đường Phố Ngon Ngất Ngây, Quên Cả Lối Về Ở Mỹ
Nước Mỹ không chỉ nhộn nhịp, phồn hoa mà còn có vô vàn món ăn đường phố vô cùng hấp dẫn. Cùng tìm hiểu 5 món ngon đường phố ngon ngất ngây, quên cả lối về ở Mỹ.
1. Bánh rán vòng Donut Những món ăn đường phố Mỹ nổi bật phải nói Bánh rán DonutNhững món ăn đường phố Mỹ nổi bật phải nói Bánh rán Donut Lang thang trên đường phố Mỹ, du khách dễ dàng bắt gặp món ăn đường phố quen thuộc này. Bánh rán vòng donut vốn là một loại bánh rán chiên đơn giản được làm từ: bột mỳ, đường, bơ… sau đó được sáng tạo khi trang trí thêm phần topping là: kem, mứt, cốm, kẹo…giúp bánh đẹp mắt và ngon miệng hơn. Nếu như các món ăn đường phố Mỹ khác còn mang nét văn hóa lai thì với bánh rán Donut lại là món ăn của nước Mỹ, xuất phát từ Mỹ. Chính vì vậy, không cần quá ngạc nhiên nếu du khách lạc bước chân tới một cửa hàng chỉ bán riêng Donut tới trăm loại vị khác nhau.
3. Falefet Nhứng món ăn đường phố Mỹ không thể bỏ FalefetNhứng món ăn đường phố Mỹ không thể bỏ Falefet. Đây là món ăn đặc biệt của ấm thực đường phố Mỹ. Falefet được làm từ các nguyên liệu: vừng, dầu ô liu, đậu xanh, nước cốt chanh và tỏi. Món ăn tuyệt vời này từng được truyền tai là có nguồn gốc từ Ai Cập thậm chí người Isarel lại tuyên bố đây là món ăn nổi tiếng do người Do Thái sáng tạo nên. Tuy nhiên, với hương vị chẳng thể nào nhầm lẫn, Falefet vẫn là một bữa trưa đáng thưởng thức trên đường phố Mỹ vào những ngày hè tại đất nước cờ hoa này.
4. Hot dog Hot dog là một món ăn quá quen thuộc rồi. Tuy nhiên khi đi du lịch Mỹ, du khách đừng nên bỏ qua món ăn này. Vì đây là một món ăn luôn nằm trong top những món ăn đường phố Mỹ xứng đáng thử nhất đấy! Hot dog tại Mỹ vô cùng đa dạng hương vị. Bạn cũng dễ dàng mua chúng khi lang thang ngắm cảnh thành phố. Nếu bạn đang vi vu ở Chicago vậy đừng quên thưởng thức Hot Dog thịt bò cùng hành tây, cà chua ăn kèm mù tạt. Còn nếu đang tản bộ tại thành phố New York, những chiếc Hot Dog cay sẽ làm bạn choáng váng.
5. Burrito Burrito chắc còn là món ăn còn khá xa lạ với nhiều du khách khi đặt chân khám phá nước Mỹ. Hiểu đơn giản đây là loại bánh cuộn với lớp cuộn bên trong là đủ các loại: kem chua, thịt bò, thịt lợn, bơ… Có nguồn góc từ đất nước Mexico, nhưng khi bánh cuộn Burrito này đến với tay người dân thành phố San Francisco, món ăn này đã thực sự bước vào một cuộc cải cách thú vị.
Cập nhật thông tin chi tiết về Ở Mỹ Ăn Gà Tây Ngày Thanksgiving trên website Vinaconex.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!